Tấm biển chỉ đường của ông chủ bán áo mưa không biết chữ
Bà chủ quán đi giao hàng ở đâu đó chưa về, thấy tôi lúng túng với chiếc ly sứ trong tay, một anh rút chiếc ghế nhựa bảo tôi “ngồi đi em rồi đợi cô một xíu”. Tôi ngồi gần 10 phút, một người khác quay sang ái ngại “Hay là em uống gì, cứ lấy đi, xíu xuống trả cô tiền. Cà phê sữa hả, anh cũng biết pha đấy?”. Tôi líu ríu cảm ơn rồi mang chiếc ly về cơ quan sau khi xin một ít đá viên về, tự pha cà phê gói. Trưa Sài Gòn nắng chói chang mà sự thân thương, dễ chịu của những người khách lần đầu gặp trên vỉa hè cũng khiến thành phố thêm dịu mát.
Một bữa đi ngang đường Phạm Hùng, quận 8 tôi dừng xe đột ngột, để nhìn rõ hơn chiếc tủ kính sáng choang đựng khá nhiều bánh mì, bên ngoài có ghi “Bánh mì miễn phí cho người nghèo, mỗi người một ổ”. Kế đó là một bình trà đá sạch tinh tươm, cũng ghi là miễn phí. Một lần khác đi ngang, thấy mấy cô đẩy xe bán trái cây dừng lại lấy ổ bánh mì, mấy nhóc bán vé số lăng xăng cầm chai nhựa lấy nước mang đi uống, đơn giản thế thôi mà tôi vui cả một buổi. Giá như ở Sài Gòn có thật nhiều tủ bánh mì, bình nước mát lành như thế…