Thời tiết Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa-nắng vì thế bao nhiêu năm sống ở Sài Gòn tôi cũng bị thấm bởi cái nắng-mưa bất chợt ấy. Mùa mưa Sài Gòn luôn trở về khi không ai ngờ đến, vào buổi chiều trời đang hanh hanh nắng, đến giữa khuya chợt nghe tiếng mưa đêm rơi rào rào trên mái là biết mùa mưa đã đến rồi. Mưa Sài Gòn là thế đó bạn ạ. Khi nhớ về mưa Sài Gòn là khi tôi nhớ về nỗi hiu hắt, buồn thương của những cuộc đời lam lũ, những mối tình trắc trở. Đã bao lần vào giữa khuya tôi chìm trong cảm giác nửa tỉnh nửa mê, để lòng lắng theo tiếng mưa đêm man mác quyện vào tiếng hát Khánh Ly mộng mị theo “mưa lạnh lùng rơi rớt giữa đêm về nghe não nề”. Mưa rả rích đổ giọt trên mái tôn trong xóm nghèo đèn vàng hiu hắt khi “em bước chân qua thềm, mưa vẫn rơi êm đềm và chỉ làm phố buồn thêm...”
Trở về với tuổi thơ của tôi, bạn hãy ngồi bên khung cửa sổ trên cao kia, phía dưới là những dãy nhà cũ kỹ trong tầm mắt nối nhau bởi những mảng tường, khung cửa sổ bằng gỗ khép kín. Vào buổi chiều thường có mưa rất lớn. Mưa ồ ạt, vội vàng trút từng làn nước mờ mờ che khuất một khoảng trời phía xa, cây cảnh như lẫn vào nhau thành một bức tranh xám mờ không rõ nét. Thành phố Sài gòn luôn ồn ào bận rộn chợt vắng lặng hẳn đi dưới cơn mưa. Lẫn trong khung trời xám lạnh bạn sẽ bắt gặp một mái nhọn cao vút lên của ngôi giáo đường phía cuối trời thấp thoáng trong làn mưa chiều. Rồi khi có ai đó gửi lòng vào những bài ca từ bên nhà hàng xóm theo gió đưa đẩy tiếng đàn guitar rưng rưng một cung La thứ buồn “có những chiều thành phố mưa bay, công viên buồn tượng đá cũng buồn…” nghe sao tha thiết quá. Một nỗi bâng khuâng thật dịu dàng như một giao cảm cùng đất trời mà tôi đã sớm biết đến. Không thể khác hơn được nữa khi bạn ở vào lứa tuổi mới lớn như tôi ngày xưa, luôn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt trong veo cùa nắng nên khi bắt gặp giọt mưa rơi sẽ thấy đó là một diệu kỳ của đất trời đem đến.
Tôi yêu biết bao những buổi chiều mưa như thế. Cái buồn bã đẹp dịu dàng nhưng không ủy mị của những cơn mưa chiều ở Sài Gòn luôn làm cho lòng người thêm đằm thắm. Đã là người Sài Gòn chắc hẳn không ai không có một ký ức về mưa cho riêng mình. Không biết đã bao lần tôi vướng phải những cơn mưa rào bất chợt rơi trên đường phố. Nhất là khi đang vào tuổi học trò, bắt gặp được một cơn mưa trên đường về nhà thì không còn gì thú vị hơn. Lại được thêm một lý do chính đáng để kề cà ghé vào trú mưa dưới một hiên nhà ở bên đuờng, ngắm nhìn đường phố vắng lặng, nước trôi như một con sông nhỏ lẫn vào từng chùm bong bóng nước phập phồng trắng xoá. Đẹp như câu hát ẩn dụ tuyệt vời của Trịnh “phố bỗng là dòng sông uốn quanh”.