Tháng 11, gió mùa đông bắc tràn về, cà phê thơm nồng góc phố cũng chẳng thể vơi đi nỗi nhớ Sài Gòn!
Vẫn tự nhủ, Sài Gòn nếu một ngày lỡ hẹn là không còn mỗi sớm thức dậy mà nắng dát vàng ban công, con đường nhộn nhịp người, xe, những âm thanh ồn ào quen thuộc, những thứ bình dị nhẹ nhàng khắc sâu vào kí ức.
Sài Gòn, sẽ không còn những buổi tối dạo bộ đón gió về, lúc nào cũng thích thú vì “nhà mình” gần siêu thị nên hôm nào cũng phải có lý do để ghé vào và mang về ít bánh ngọt, xem vài cuốn sách, mua vài thứ lặt vặt.
Tôi nhớ căn phòng ấy với ban công đầy nắng và hoa. Tôi nhớ bên kia con đường tấp nập là hình ảnh một bà cụ già nua, không nhà cửa, sống qua ngày bằng chiếc xe đẩy bán bánh mì, tối ngủ tạm bợ ở vỉa hè. Tôi nhớ món hủ tiếu ngon – rẻ của đôi vợ chồng già, thuê nhà gần đấy, chỉ chiều chiều mới mở hàng ngay trên vỉa hè bán đến đêm khuya. Tôi nhớ những dãy hàng bán các loại sinh tố, hoa quả ở con đường phía sau nhà. Nhớ cả các bác, các cô ngoài chợ, người Bắc, người Nam, Người Trung đủ cả. Khi ấy, tôi bầu to, một bác quê Hải Dương hôm nào qua chợ cũng để cho vài quả trứng ngỗng. Khi biết tôi sắp ra Bắc, bác ý còn hẹn ngày trở lại.
Thấm thoắt đã gần 2 năm, tôi cũng mất liên lạc với một vài người, một chị tốt bụng luôn giúp đỡ tôi khi tôi, chị hàn huyên với tôi đủ thứ chuyện gia đình, xã hội, và cứ hứa hẹn mãi nếu sinh trong này chị sẽ giúp trông nom con cái hộ. Sài Gòn – tôi để lại tất cả đồ đạc, quần áo, đồ gia dụng và tiếc nhất là mất những cuốn sách tôi yêu…
Sài Gòn, cũng là những ngày nắng nôi chạy xe trên đường, phỏng vấn chỗ này chỗ kia, nỗi lo cơm áo gạo tiền. Và cũng có cơ hội gặp gỡ, trò chuyện với những con người tài giỏi, để thấy mình quá nhỏ bé giữa cuộc đời này.
Nơi đô thị phồn hoa ấy, nếu còn khắc ghi trong kí ức sẽ không phải Nhà thờ Đức bà đẹp trong nắng vàng hay những địa danh nổi tiếng – mà đó là những con đường in dấu chân qua, những con người, nụ cười, nước mắt quanh ta, giản đơn vậy thôi mà lại da diết lắm !
Cái Tết đầu tiên xa nhà là in dấu Sài Gòn, in dấu nụ cười của những con người nơi ấy, gần gũi thân thương. Nếu lần giở lại kí ức mà nước mắt bạn rơi thì ắt hẳn nỗi nhớ ấy hanh hao dường nào. Cuộc đời này được gặp nhau đã là một cái duyên, có những người bạn sẽ gặp tại một thời điểm nào đó, và sẽ chẳng thể biết rằng bao lâu nữa bạn mới có cơ hội gặp lại, đôi khi chúng ta vẫn lỡ hẹn cả đời đấy thôi!
Sài Gòn ơi…