Sài Gòn đón nhận vào lòng thành phố những đứa con từ khắp phương xa đất nước về đây học tập, làm việc, sinh sống. Sự ồn ã, cảnh đường xe tấp nập, cảnh xuyên tắc đường thường làm những người mới đến cảm thấy ngột ngạt, bức bối. Khi dần quen với thành phố người ta có thể thoải mái đi trên những con đường đông đúc người xe, theo từng dòng xe qua những ngã ba, ngã tư , rồi rẽ vào đâu đó trong những hẻm nhỏ. Đường Sài Gòn nhiều ngã rẽ, như chính những ngã rẻ của duyên số đã đưa người ta đến nơi đây. Cũng tự bao giờ ai đó xa lạ trở nên yêu si mê nơi này, thân quen như chính tâm hồn mình, yêu Sài Gòn mỗi sớm mai cùng bạn bè café sáng, không quan trọng là café, đơn giản chỉ là cái cớ để tụ tập cùng trò chuyện. Là cảm giác thích thú ngắm thành phố thức dậy, rạng rỡ, vươn mình trong nắng mai đầy kiêu hãnh. Là mỗi chiều về, rủ nhau hàng quán ven đường với những món ăn bình dân, là rôm rả những câu chuyện đầy màu sắc.
Sài Gòn làm ấm lòng những người phương xa bằng những cách gọi gần gũi, những người lớn tuổi gặp bất kỳ thanh niên nào cũng gọi “con”, xưng “dì” hay “ngoại”, cách xưng hô như con cháu trong nhà. Như đi xa mà tìm được về nhà, người Sài Gòn có cái chân tình dễ thương , họ luôn sẵn sàng giúp đỡ những người xa lạ, chỉ cần đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Ở Sài gòn ta hiếm khi được ngắm những ngôi sao đêm, vì dường như chính thành phố đã trở thành một ngôi sao rực sáng mỗi đêm về. Người ta nói “Sài Gòn không biết buồn” và “không ngủ”, vì Sài Gòn luôn rộn ràng từ sáng tới đêm, ban ngày tấp nập với cuộc sống công việc, với những con đường tấp nập người xe. Đêm về Sài Gòn lại càng thêm rực rỡ, quyến rũ, thay cho mình chiếc áo gợi cảm dưới những ánh đèn muôn màu hòa vào những cuộc vui cùng bạn bè, những cuộc hẹn hò đầy tình tứ .
Nhưng Sài Gòn một góc nhỏ trong mỗi người lại mang dư vị của sự cô đơn, không biết thành phố trong ca khúc “Khi người lớn cô đơn” có phải là Sài Gòn không, nhưng lời ca khúc làm người ta liên tưởng tới Sài Gòn, ca khúc như những lời tâm sự đầy day dứt của những người đang trưởng thành, đang cô đơn giữa thành phố quen thuộc, “thành phố bé thế đến thế thôi, mà tìm hoài không thấy chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình”. Thật đấy, Sài Gòn rộn ràng là vậy, nhưng đôi khi giữa dòng người tấp nập ta vẫn cảm thấy lạc lõng, cô đơn, và cảm thấy dường như mong manh lắm vì lỡ buông tay ai giữa dòng đời đó, quay đi sẽ lạc mất “thành phố bé thế thôi mà tìm hoài chẳng gặp, tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa phố đông người”
Sài Gòn làm người ta nhớ nhất là những cơn mưa những cơn mưa bất chợt, không chuyển trời, mây mù, không mưa rả rích ngày đêm, dai dẳng. Mà chỉ vội đến, vội đi, nhanh chóng, như tưới mát cho thành phố oi ả, như điểm xuyến thêm sự tươi mới trên những tán cây già trong thành phố. Những cơn mưa ngang qua bất ngờ, mọi người hối hả chạy đến núp dưới mái hiên nào đó, hay dầm mưa để cảm nhận chút mát mẻ. Mưa Sài Gòn làm dịu đi những lo toan, những muộn phiền, mang đến một chút thi vị rồi mau tạnh để tất cả lại quay lại với nhịp sống nhanh.
Sài Gòn là vậy đó, ồn ã, nóng nực, bận rộn, hối hả, làm người ta bực bội, giận vì không tìm được một chút yên tĩnh. Nhưng cũng buồn lắm nếu như người ta trở nên thảnh thơi, lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó như đã thân quen, cái sự náo nhiệt đã không thể thay đổi của nơi đây. Cứ như vậy, giữa những phố phường Sài Gòn ai đó đã yêu nhau, ai đó đã chia tay, ai đó đã rời xa thành phố. Nhưng tình yêu Sài Gòn đâu đó trong tim cứ thế lớn dần, không hiểu vì yêu ai hay yêu một thành phố.