Năm 1952, nhà văn Bình Nguyên Lộc đã từng viết về những hàng me ở Sài Gòn như sau: "Me! Cái tên mới thô lỗ làm sao chớ! Nó không được tầm thường như mận, bưởi, cau, mà cục mịch như ổi, xoài, măng cụt. Nhưng nếu có những cô Thùy Dương, Yến Tuyết, không đẹp bằng những chị Mén, chị Vẩu, thì cũng có những cây anh đào, thanh tùng, không đẹp bằng me, bằng me Sài Sòn.
Me vốn đã đẹp với thân cây đều đặn, không cao lỏng khỏng như dầu, không lùn tịt như sanh, đẹp với vỏ cây cằn cỗi gợi nhớ những cội tùng già bên chùa cổ trên một sườn non, với rêu xanh non mởn bám trên vỏ sạm đen, đẹp như non bộ dày sương dạn gió, với tàn không thưa, không sơ rơ như tàn sầu riêng, không dày mịt như măng cụt, vốn nó đã đẹp ở ngoài thiên nhiên rồi, mà trồng trên vỉa hè đá, bên cạnh những ngôi nhà xi-măng cốt sắt, khô, nóng, và buồn, thì nó còn đẹp hơn biết bao!".
Còn nhà văn Nguyễn Nhật Ánh thì viết: "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt, mà nay đứng đó cho em làm thơ...". Cũng chẳng biết me có mặt ở Sài Gòn tự bao giờ, thế nhưng loài cây xinh xắn này đã bao mùa bay lá đem đến cho thành phố những phút giây lãng mạn đi vào thơ ca.